“Thể lục ngôn”
Lui về ngồi vít cội sông xưa
Lẩn quẩn
tới lui thiệt đúng mùa
Nước gợn
đài vân lác đác
Gió vờn
bãi nguyệt lưa thưa
Đã từng
ôm ấp không chán
Nên cứ
vân vê chẳng chừa
Chiều
liệm tà dương lùa bóng nắng
Nhường
vàng trăng lội sóng đong đưa
Lê Đăng
Mành
TỊNH YÊN!
“Lục
ngôn”
Quăng vạt
tang bồng giữa đảo điên
Về gieo Thiền
khí chốn bình yên
Nào mong dưới
trướng anh kiệt
Chẳng ước bên
màn hạo nhiên
Ý ổn ươm
nguồn thức giả
Tâm an
dưỡng mạch nhân hiền
Thung
thăng tiêu sái miền thôn dã
Trăng
xuống lùa mây rõ nhiệm huyền !
Lê Đăng Mành